PHÁ TRỪ VÔ MINH (SƯ TÔN TỪ HUẤN) ******************** Hãy thâu cái tâm tạp loạn về, hãy an định xuống, thế giới bên ngoài là hỗn loạn đấy, ngoại cảnh ngoại duyên là những sự quấy nhiễu đấy, hãy nương dựa vào một cái bổn tâm thì có thể bài trừ hết thảy, bài trừ mọi thứ, buông xuống mọi thứ, vạn pháp do nội tâm sanh diệt. Lúc này là lúc mà mọi người thăng khởi trí tuệ, tự tánh tự độ. Nhất định phải ghi nhớ lấy, tự tánh nhất định cần phải tự độ, những hạt giống của sinh tử luân hồi phải dựa vào bản thân mình trảm trừ, trên con đường của sự sinh tử luân hồi, duy chỉ có phá trừ vô minh, chớ có hướng ra bên ngoài tìm thần. Nếu đã đi hướng đến con đường tu đạo thì phải hiểu rõ chức trách của Thầy là độ hóa, khuyến tỉnh, khích lệ mọi người. Nếu như Thầy trò đã có một phần duyên này thì Thầy bèn có một phần trách nhiệm này, chúng sanh độ tận thì thầy mới yên tâm. Các đồ nhi một ngày nào còn chưa rõ lí, chưa thể được sự giải thoát cứu cánh rốt ráo thì Thầy ngày đó chưa thể yên tâm. Mọi người hãy theo chặt Dẫn Bảo Sư, Điểm Truyền Sư, Tiền Nhân, Lão Tiền Nhân, một đường kim tuyến xuống như thế, cùng nhau tu đạo, bàn đạo, vất vả xây dựng đạo trường lớn này , trong biển khổ sanh Phật, Di Lặc gia viên này do mọi người đồng tâm xây dựng, ra tiền ra sức, dùng tinh thần, dùng trí tuệ, mỗi người hãy tự phát huy tâm sức lớn nhất, mục đích cuối cùng nhất của mình, khiến cho mọi người đều có thể hiểu rõ, khai ngộ. Thầy trong sự hữu hình, vô hình đều sẽ ở bên cạnh các đồ nhi, chỉ sợ rằng mọi người trong quá trình bàn đạo đã đem bản thân mình bị trói buộc mất rồi. Phải ghi nhớ rằng lẽ ra là càng bàn càng triển khai mở rộng, càng bàn càng trưởng thành, chớ không phải là trói buộc thật chặt. Lão Tiền Nhân, Tiền Nhân tuổi tác ngày càng tăng, Thầy chẳng có cái sắc thân này cũng chẳng cách nào lúc nào cũng bên cạnh bầu bạn, may là ơn trên từ bi, trong mỗi một cái cây mỗi một cọng cỏ, mỗi một cái động, mỗi một cái tĩnh đều có thiền cơ, để giành cho mọi người thể ngộ cặn kẽ vậy, nếu chẳng dụng tâm thì uổng phí từ ý của ơn trên, uổng phí các loại hiện tượng dấu vết mà Chư Thiên Tiên Phật đã hiển thị. Tu bàn mỗi người đều có nhân duyên của mình, bất kể là thuận nghịch đều là cơ hội để thành toàn tạo tựu bản thân, phải nắm bắt lấy thật chặt. Cái mà thầy gánh là sự gánh vác lớn của các con và tổ tiên các con, vì điều này, thầy vẫn cứ là tùy duyên độ hóa, rời khỏi cõi ta bà lâu ngày, hiển hiện nơi đây cũng chẳng qua là sắc thân của khiếu thủ, những cái mà có thể tương truyền và khải phát cũng chỉ là thuận theo nhân duyên của mỗi người mà đưa tay, cơ duyên nếu vẫn chưa đến, Thầy có nói thế nào đi nữa, Chư Thiên Tiên Phật có tiết lộ thiên cơ thế nào đi chăng nữa, nếu không thể hội thì cũng là vô ích.
Từ tâm tế thế, vãn cứu cửu lục nguyên linh, lái pháp thuyền trong biển khổ kêu gào, độ tận tàn linh....
Tự cổ phật phật duy truyền bổn thể, sư sư mật phó bổn tâm
- Lúc thuận cảnh biết làm thế nào để bố thí chúng sanh nhiều thêm nữa.
- Lúc gặp cảnh khốn đốn: cũng biết phải làm sao để “không oán trách” mà với cái tâm bình thường để qua ngày.
Yếu Chỉ Tu Hành của Đại Đạo nhằm mục đích Minh Thiện Phục Sơ hướng tới Thế Giới Đại Đồng
Kính Thiên Địa, lễ thần minh, ái quốc trung sự, đôn phẩm sùng lễ, hiếu phụ mẫu, trọng sư tôn, tín bằng hữu, hoà hương lân, cải ác hướng thiện. Giảng minh Ngũ luân Bát đức, xiển phát Ngũ giáo Thánh Nhân chi áo chỉ, Khác tuân tứ duy cương
thường chi cổ lễ, tẩy tâm địch lự, tá giả tu chân, khôi phục bổn tánh chi tự nhiên, khải phát lương tri lương năng chi chí thiện, kỷ lập lập nhân, kỷ đạt đạt nhân, vãn thế giới vi thanh bình, hoá nhân tâm vi lương thiện, kí Thế Giới Vi Đại Đồng.
Đại Đạo chi hành dã, thiên hạ vi công. Tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kì thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung. Tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng. Quan- quả- cô- độc- phế- tật giả giai hữu sở dưỡng.
Nam hữu phận, nữ hữu quy, hóa ố kỳ khí ư địa dã, bất tất tàng ư kỷ, lực ố kỳ bất xuất ư thân dã, bất tất vị kỷ. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế, Thị Vị Đại Đồng.