KIM CÔNG TỔ SƯ XIỂN ĐẠO BIÊN

Từ tâm tế thế, vãn cứu cửu lục nguyên linh, lái pháp thuyền trong biển khổ kêu gào, độ tận tàn linh....

KIM CÔNG TỔ SƯ XIỂN ĐẠO BIÊN

KIM CÔNG TỔ SƯ XIỂN ĐẠO BIÊN

     Từ tâm tế thế, vãn cứu cửu lục nguyên linh, lái pháp thuyền trong biển khổ kêu gào, độ tận tàn linh.

   Thời gian Nhật Nguyệt ai ngăn được, thế sự xoay vần luôn thay đổi, con người tại thế, cần giải thoát khỏi mộng Hoàng Lương.

    Vòng lẩn quẩn, mê bổn tính, danh lợi trói, mê thanh sắc, tham vật dục. Thất tình lục dục, tham không biết chán, sóng biển dục vọng vô tận, tình ái trói buộc khổ không chịu nổi.

   Không một người nào, quay đầu chịu lên bờ, bước lên pháp thuyền. Ta là Thái Bảo Thiên Nguyên phụng Mệnh Mẫu đến pháp đàn vào phật lầu cúc cung tham khấu Mẫu giá bước đến phía trước tham giá hoàn tất phê tiếp diệu huấn. Haha

    Người đời không tỉnh tham danh lợi Thanh sắc tiền tài mê bổn tính Người thiện thì ít kẻ ác nhiều Ít không thắng nhiều bị liên lụy Đi theo hảo hán học hảo hán Theo kẻ cường hào thành tàn bạo Lão Tổ ngu xuẩn bụng to phệ Lại không gian, lại không xảo, lại thật thà, lại ngu ngốc, chưởng quản tam thiên sự, Nho đồng Ta đầu tiên Chưởng đại đạo, tìm hữu duyên, hâm mộ Ta nhất định không khó Tồn giới tâm, làm thiện nam, tình cờ gặp nhau bởi có duyên Là người tốt, có trời giúp, sớm muộn cũng gặp Trương Thiên Nhiên Thiên Nhiên tử, trò của Ta, sư trò lãnh mệnh độ Hoàng nguyên Trước Hoàng Mẫu, phát thệ nguyện, chỉnh đốn cửu nhị thời kỳ cuối Mang pháp bảo, một số cái, từng cái từng cái đều là mới Nhưng hãy đợi, Thiên đạo hiện, vạn tiên bày trận hiển uy nghiêm Nếu hỏi rằng, vào năm nào, nếu lâu cũng không qua năm khỉ Giữ đạo vững, mau tiến lên, trợ giúp Tổ Ta bàn thu viên Ta là Tổ, người ngu xuẩn, tìm kiếm hiền sĩ đến giúp đỡ Quần tiên hội, nhân gian mở, công lớn công nhỏ đều có duyên Theo Tổ Ta, lên pháp thuyền, lềnh bềnh trôi dạt vào vườn Lý Gặp Lão Mẫu, ôm chân mẹ, mẹ mong con về con đã về Bày rượu ngon, có ghế tiên, mẹ con mới có thể đoàn tụ Mẫu nhớ con, mắt đẫm lệ, hoặc thư hoặc tín nhờ gửi gắm Con nhớ Mẹ, gặp đạo duyên, đắc chân pháp bất nhị pháp môn Tẩy ô uế, trừ tham dục, dứt khoát đoạn tuyệt sửa tâm điền Đã lập xuống, chí xung thiên, xua đuổi lục tặc ra khỏi cửa Nhốt ý mã, khoá tâm viên, huyết tâm trừ sạch thiên tâm hiện Uống cam lồ, ăn tiên đơn, kim cang bất hoại trường tồn mãi Xuống cửu tuyền, lên trời cao, tùy lớn tùy nhỏ chân diệu huyền Tấc đất này, Ân sư điểm, ơn sâu như biển lớn như núi Không báo đáp, sao vẹn toàn, trái với Tổ Ta đã kể khổ Chỉ mong trò, dũng cảm tiến, chí xung thiên lên tận mây xanh Mới không phụ, tâm của Ta, hiếu thảo Hoàng Mẫu là hiền lương Đến tam kỳ, thiên cơ hiện, xưa nay khó gặp duyên kỳ ngộ Ngày giờ tốt, đừng bỏ lỡ, chịu cực chịu khổ giữ tâm điền Thời gian trôi, qua rất nhanh, hai mươi bốn tiếng không làm biếng Nội tu kỷ, ngoại tuyên truyền, một truyền mười trăm truyền ngàn vạn Đạo Tiên Thiên, khắp tam thiên, trên độ tinh đẩu giữa độ người Dưới độ âm tào u minh phủ, chỉ nhờ hậu bối lập công viên Nhất tử đắc, cửu tổ hưởng, siêu bạt thất tổ về cửu huyền Luôn dũng mãnh, không sợ khó, không được thoái lui không tiến bước Có ý thoái, yêu ma phiền, việc việc không thuận không phương tiện Ma và khảo, luôn bên cạnh, nhất thời bất cẩn liền bị phiền Bàn thiên đạo, cẩn ngôn hành, cẩn ngôn thận hành không đùa giỡn Bàn đại sự, tâm rộng lượng, bạn kính tôi nhường không thiên vị Trượng phu chí, nam tử hán, sao lại hành ra không công bằng Trong một lúc, khó như ý, từ cạn đến sâu cần thời gian Làm trụ cột, làm gương mẫu, không được làm kinh thiên động địa Kính quán nhật, hiếu cảm thiên, phải học hai bốn đại thánh hiền Hiếu mẹ kế, tức Tiên Thiên, chiều nay tiếp tục đến phê huấn Thu bút vàng, không nói nữa, khấu từ Mẫu giá biệt về diêu thiên. (Mộng Hoàng Lương: Nhắc tới “giấc mộng hoàng lương” chắc không mấy người là không biết. Nhưng hàm ý sâu sa chứa đựng trong đó không hẳn ai cũng biết. Truyền rằng vào đời Đường Thái Tông, có một đạo sĩ tên là Lữ Ông chu du tới Hàn Đan và ở trong một nhà khách nọ.

  Trong thời gian đó có một người trẻ tuổi tên là Lư Sinh cũng thường tới nhà khách đó để giết thời gian. Sau khi gặp Lữ Ông , Lư Sinh kể chuyện mình sinh ra không gặp thời như thế nào cho Lữ Ông nghe. Một lúc sau , có thể vì nói chuyện đả mệt Lư Sinh ngủ gật. Lữ Ông với tay lấy tù phía sau lưng ra một chiếc gối ruột rỗng bằng gốm đưa cho Lư Sinh mượn và nói : “cho anh mượn dùng tạm”. Lư SInh đón chiếc gối và ngủ ngay lập tức , rồi chỉ một lát sau anh ta chìm vào một giấc mơ. Trong giấc mơ anh ta thấy mình đi tới một cái sân , trong sân có một ngôi nhà lộng lẫy , người chủ ngôi nhà đó nhìn thấy Lư Sinh quần áo chỉnh tề liền mời anh ta vào trong và tiếp đãi rất ân cần , đồng thời lại gả cả con gái cho Lư Sinh. Mọi chuyện của Lư SInh đều vô cùng thuận lợi. Lư Sinh được ghi tên trên bảng vàng và làm đến chức tể tướng. Nhưng sau đó Lư Sinh đã gặp phải chuyện phiền phức và bị giáng xuống làm tri huyện. Thế nhưng 3 năm sau anh ta lại được triệu về kinh , và không lâu sau lại trở về chức tể tướng. Nhưng đúng vào lúc anh ta đang ở đỉnh cao của danh vọng , mọi chuyện đều như ý thì bị người khác vu cho tội mưu phản và bị bắt. Trước khi vào ngục , Lư Sinh nói với vợ : “nhớ lại khi xưa lúc ta còn mặc áo vải đi lang thang trên phố Hàn Đan, tuy nghèo khổ nhưng lại tự do , và ăn thấy ngon miệng , ngủ cũng ngon giấc. Nhưng nay thì chẳng còn gì nữa”. Sau đó Lư Sinh tuy được miễn tội chết , nhưng vẫn bị lưu đày tới vùng biên cương. Mấy năm sau được chứng minh là vô tội , Lư Sinh lại được mời về kinh làm tướng , còn 5 đứa con trai đều làm lên chức quan to. Khi về già Lư Sinh muốn cáo lão về quê song Hoàng thượng không cho , Lư Sinh buồn rầu mà chết. Đúng lúc đó Lư Sinh tỉnh giấc , mở mắt ra vẫn thấy Lữ Ông ngồi bên cạnh , nồi cơm ngô cũng vừa chín tới, tất cả vẫn như cũ. Ôi ! Thì ra là một giấc mộng ! – Lư Sinh thốt lên. “Đời người vốn dĩ là một giấc mộng mà” Lữ Ông nói bằng vẻ sâu xa.

   Câu chuyện trên đầu tiên xuất hiện trong “Thẩm trung ký” là cuốn tiểu thuyết truyền kỳ đời Đường, chủ yếu nói về quá trình vinh hoa suy tàn của đời người. Nó mang đậm màu sắc tôn giáo – đó cũng chinh là tư tưởng hư vô của đạo gia và tư tưởng về quan niệm vô thường của đạo Phật. Con người ta sống ở trên đời , bon chen giành giật cũng chỉ vì danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướng về triều đình, người theo đuổi chữ lợi nhìn ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quý vui sướng hớn hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường thì tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống như giấc mộng hoàng lương. Sưu tầm.)

Lượt xem: 6,100
dao-thong-kim-tuyen-va-tu-dao

Ở giữa Trời Đất vũ trụ bao la, mọi việc đều không thoát khỏi cái “Lý”, vật nào cũng có cái “Đạo” của nó, như vậy chính là cái phép tắc trong thiên nhiên, huống hồ chi sự lưu truyền của Đạo mạch, cũng có những số lý của thiên nhiên, quyền hành về cái “sanh” và cái “tử” trong vũ trụ. Lão tử có nói: “Đại Đạo vô hình sinh dục Thiên Địa, Đại Đạo vô tình vận hành nhật nguyệt, Đại Đạo vô danh trưởng dưỡng vạn vật, ......

Lượt xem: 1,030
nhan-tai-tu-ban-tieu-chuan

NHÂN TÀI TU BÀN TIÊU CHUẨN (Ngày 15/5/2021, Sùng Huệ phật viện, Seattle, Mỹ)

ĐẠO CHI TÔNG CHỈ - LỄ VẬN ĐẠI ĐỒNG THIÊN

Yếu Chỉ Tu Hành của Đại Đạo nhằm mục đích Minh Thiện Phục Sơ hướng tới Thế Giới Đại Đồng

ĐẠO CHI TÔNG CHỈ

Kính Thiên Địa, lễ thần minh, ái quốc trung sự, đôn phẩm sùng lễ, hiếu phụ mẫu, trọng sư tôn, tín bằng hữu, hoà hương lân, cải ác hướng thiện. Giảng minh Ngũ luân Bát đức, xiển phát Ngũ giáo Thánh Nhân chi áo chỉ, Khác tuân tứ duy cương

thường chi cổ lễ, tẩy tâm địch lự, tá giả tu chân, khôi phục bổn tánh chi tự nhiên, khải phát lương tri lương năng chi chí thiện, kỷ lập lập nhân, kỷ đạt đạt nhân, vãn thế giới vi thanh bình, hoá nhân tâm vi lương thiện, kí Thế Giới Vi Đại Đồng.

LỄ VẬN ĐẠI ĐỒNG THIÊN

Đại Đạo chi hành dã, thiên hạ vi công. Tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kì thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung. Tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng. Quan- quả- cô- độc- phế- tật giả giai hữu sở dưỡng.

Nam hữu phận, nữ hữu quy, hóa ố kỳ khí ư địa dã, bất tất tàng ư kỷ, lực ố kỳ bất xuất ư thân dã, bất tất vị kỷ. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế, Thị Vị Đại Đồng.