THIÊN THỜI VÀ TU HÀNH

Tục ngữ xưa có câu: “Xuất hành phải xem thời tiết, tu hành phải xem thiên thời, muốn ứng dụng là ứng dụng ngay, đừng nên do dự”.

Tu hành cứ là do dự mãi, không có lập trường, thường sẽ mất đi cơ hội làm việc gì cũng sẽ chẳng thành. Do đó, “làm việc thiện phải mau mau tiến hành”, nào chỉ là làm việc thiện, mọi thứ có bổ ích đối với việc sanh tử đại sự là phải hành động ngay.

THIÊN THỜI VÀ TU HÀNH

THIÊN THỜI VÀ TU HÀNH

(LÃO SƯ TỪ BI)

***************************

Tục ngữ xưa có câu: “Xuất hành phải xem thời tiết, tu hành phải xem thiên thời, muốn ứng dụng là ứng dụng ngay, đừng nên do dự”.

Tu hành cứ là do dự mãi, không có lập trường, thường sẽ mất đi cơ hội làm việc gì cũng sẽ chẳng thành. Do đó, “làm việc thiện phải mau mau tiến hành”, nào chỉ là làm việc thiện, mọi thứ có bổ ích đối với việc sanh tử đại sự là phải hành động ngay.

“Thiên thời đã tới lúc mạt hậu rồi, người nào biết thời thế sẽ mau mau quay đầu lại đừng có chấp mê mãi mà bị đắm chìm nữa, phải có nội công ngoại đức từ bi mà giúp nhau mà hành”.

Người hiểu thời thế phải biết rằng đối mặt với cục diện nguy hiểm như là con ngựa đứng trước hố sâu chiếc thuyền bị mắc cạn, hãy thận trọng từng tý:

- Khi con ngựa dám liều chết đang đứng trước hố sâu – không được tùy tiện quất roi ngựa.

- Khi chiếc thuyền đi ngược dòng nước chảy – thuyền đi trong dòng nước chảy ngược, không được dừng lại.

Mỗi một tu sĩ Bạch Dương ngày hôm nay lâm vào lúc “thiên thời đang sắp cho ngưng độ, thiện ác đã rõ, là giây phúc thăng trầm”, nếu không nắm bắt cơ hội cuối cùng, tăng tốc lên tới lúc đó không chừng uổng phí công sức đã bỏ ra, do sự cố gắn của con chỉ thiếu một tý thôi.

Phải biết rằng nhược điểm của con chính là nghe quá nhiều nên nghe rồi là không để tâm tới việc đó. Tiên Phật trước kia có kêu gọi liên tiếp “thời gian tu hành không còn bao lâu rồi”, hễ thời gian trôi qua nhưng qua lúc đó rồi, lại xem “lời kêu gọi chơn thành” của tiên Phật là gió thổi qua tai, cũng vì thế mà khảo nặng rất nhiều người tu đạo khi họ vì thời thế mà tu đạo.

Do đó, tu hành trong lúc mạt hậu này phải “giây phút nào cũng cảnh giác tự mình” , con đường đi qua có phải bị ô nhiễm?” giây phút nào cũng soi xét lại tự mình” có phải khớp vơi trung đạo? Tuy rằng cái thân đang trong hoàn cảnh hiểm nghèo, hỗn loạn, chỉ cần với tâm trạng hoan hỷ, vô tranh thì dù ở nơi nào đi nữa, đều chẳng phải nơi tu hành rất tốt hay sao.

“Tu đạo phải luôn tồn giữ cái tâm đề cao cảnh giác, luôn luôn suy xét lại mình, phải bỏ hết mọi thứ tư tưởng tạp vọng, thì tâm tánh mới có thể luyện thành đạt.”

Phải biết rằng con người sống trên đời là cầu về một chữ “chơn”, có được chơn rồi đối mặt với chúng sanh và sự viêc tự nhiên thấy muốn tròn muốn vuông rất nhẹ nhàng, do đó khi sống trên cõi đời chơn chơn giả giả, “đừng lạc mất tự mình trong cái chơn, và phải tìm kiếm tự mình trong cái giả” – như thế mới có thể chặn đứng lại việc sanh tử luân hồi.

Có câu nói nghe rất đơn giản, nhưng muốn “cảm nhận sâu sắc” không dễ dàng, đó chính là “thương càng thâm sâu trách càng dữ dội”. Người nào có trách móc nghiêm khắc hoặc yêu cầu ta, chính là người thương ta thật sự, như các con cứ không cách nào tiếp nhận được cái cảnh bị trách dữ dội, chỉ muốn đeo đuổi cái “cảm nhận về tình thương sâu sắc”, cái chướng ngại về tâm lý thế này, trên đạo tràng nơi nào đều thấy cả.

- Ngộ thông suốt cái đạo lý “thương càng thâm sâu, trách càng dữ dội”, thì :

• Sắc mặt khó chịu cỡ nào

• Lời nói khó nghe cỡ nào, cũng đều có thể lý giải tốt, cảm ơn và bao dung, được như thế, có thể chuyển chướng ngại thành sức mạnh, “nghịch duyên thành thiện duyên”.

Một người nếu như luôn lo nghĩ cảnh vật bên ngoài, khi gặp phải mọi thứ chướng ngại đều cho là “người ta nhắm vào tôi mà làm vậy', “người ta cố ý làm khó tôi”, thế thì cuộc sống của “tôi” như thế này sống thật là quá đau khổ rồi.

“Luôn luôn suy xét lại mình, chỉnh sửa mình cho ngay, khi phát ra ngọn lửa vô minh, không những làm hại mình, lại còn khảo ngã người khác”

Tu hành phải bắt tay từ chịu đựng, nếu “an nhàn trong thuận cảnh, là tu đạo không được, mà “nhận nhục” là cách tốt nhất để tiêu trừ nghiệp chướng như là thanh thủy không cái nào không rửa được, càng rửa thì tâm càng thanh, càng tịnh, tại vì các con ưa so đo, một tý chuyện nhỏ cũng bỏ qua không được, sẽ làm cho các con nơi nào cũng đều thấy phiền não cả.

Điều phiền phức nhất trong tu hành chính là “hễ việc gì luôn lo nghĩ trong tâm”, nghe người ta nói 1 câu cũng dấy lên vô minh, nhìn thấy sắc mặt người khác cũng dấy lên phiền não như thế chính là cái tâm phàm phu. Thật ra người ta vốn không có ý định làm các con bị phiền não, chỉ là các con suy nghĩ quá nhiều cái tâm nghi ngờ quá nhiều, để những việc đó luôn lo nghĩ trong tâm, thời gian lâu những thứ thói quen này trở thành bẩm tánh của các con, tu hành khó có thành tựu.

Lượt xem: 1,439
nguyet-tue-bo-tat-truyen-dao-pho-hoa-chan-kinh

Bàn việc thu viên thời mạt hậu Tuân mệnh đảm trách độ tam tào Việc lớn chỉ nhờ chúng hiệp lực Giúp Thầy san sẻ cứu anh hào...

Lượt xem: 1,340
te-cong-hoat-phat-quang-ket-thien-duyen

Lúc người khác làm bất cứ việc gì, khi làm không được trọn vẹn, chúng mình giúp họ làm trọn phần nào, như vậy không chỉ trọn vẹn mình, mà cũng là trọn vẹn người khác.

Lượt xem: 1,779
bach-thuy-thanh-de-tu-huan

Đạo trường này là nhờ mọi người cùng bàn, cùng hoạt động, cùng hộ trì, mới không thẹn với Sư Tôn Sư Mẫu.

ĐẠO CHI TÔNG CHỈ - LỄ VẬN ĐẠI ĐỒNG THIÊN

Yếu Chỉ Tu Hành của Đại Đạo nhằm mục đích Minh Thiện Phục Sơ hướng tới Thế Giới Đại Đồng

ĐẠO CHI TÔNG CHỈ

Kính Thiên Địa, lễ thần minh, ái quốc trung sự, đôn phẩm sùng lễ, hiếu phụ mẫu, trọng sư tôn, tín bằng hữu, hoà hương lân, cải ác hướng thiện. Giảng minh Ngũ luân Bát đức, xiển phát Ngũ giáo Thánh Nhân chi áo chỉ, Khác tuân tứ duy cương

thường chi cổ lễ, tẩy tâm địch lự, tá giả tu chân, khôi phục bổn tánh chi tự nhiên, khải phát lương tri lương năng chi chí thiện, kỷ lập lập nhân, kỷ đạt đạt nhân, vãn thế giới vi thanh bình, hoá nhân tâm vi lương thiện, kí Thế Giới Vi Đại Đồng.

LỄ VẬN ĐẠI ĐỒNG THIÊN

Đại Đạo chi hành dã, thiên hạ vi công. Tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kì thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung. Tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng. Quan- quả- cô- độc- phế- tật giả giai hữu sở dưỡng.

Nam hữu phận, nữ hữu quy, hóa ố kỳ khí ư địa dã, bất tất tàng ư kỷ, lực ố kỳ bất xuất ư thân dã, bất tất vị kỷ. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế, Thị Vị Đại Đồng.