Ma Bệnh Của Tu Sĩ Bạch Dương
(QUAN THÁNH PHÁP LUẬT CHỦ Giáng)
*****************************************
* Tham Công Vọng Tưởng
Tham công vọng tưởng là bệnh mà các tu sĩ Bạch Dương phạm nghiêm trọng nhất, cũng là trở ngại lớn trong việc tu thành chứng quả của các cư sĩ Bạch Dương. Lão Tử nói :
"Chúng sanh sở dĩ bất đắc chân Đạo giả, vì có vọng tâm, tức có vọng tâm, tức sinh tham cầu."
Hàm ý của câu nói này có thể biết vì chúng sanh không hiểu được ý nghĩa 2 từ công đức mà sản sanh ra tâm tranh chấp (địa vị lãnh đạo), tâm tham lam (trên trời có thể thành quả vị nào), tâm chấp trước (công đức lớn nhỏ)... Vốn dĩ 2 từ "công đức" là không thể dùng lời để diễn đạt, miễn cưỡng gọi là "công đức", vì không thể thuyết, không thể nói, nếu chấp tướng bố thí, đây chỉ là phúc đức, được phước báo trong vòng luân hồi.
Tiên Phật huấn thị viết: "Nếu như nói là công đức thì hoàn toàn là phỉ báng Phật, vì Phật vô công đức mới gọi là Phật, chúng sanh có công đức mới gọi là chúng sanh".
Tổ sư Huệ Năng nói: "Võ đế tâm tà, không biết chánh pháp, xây chùa độ tăng, bố thí thiết trai, hoàn toàn là cầu phúc, không thể đem phúc hoán đổi thành công đức, công đức là ở trong pháp thân, không tại tu phúc". Pháp thân chính là bồ đề tự tánh, đầy khắp lý thiên, do đó người chân tu công đức, tâm cần phải khiêm tốn, đừng khinh mạn người khác, đối với tất cả chúng sanh đều tồn tâm cung kinh, không phân cao thấp, vạn pháp bình đẳng, xem thiên hạ chúng sanh là một thể, vì muốn các tu sĩ Bạch Dương đạt tới cảnh giới thánh hiền, sau đây sẽ liệt kê một số ma bệnh tham công vọng tưởng mọi người thường hay mắc phải, để mọi người cùng tham khảo, nếu mắc phải thì cải sửa, còn nếu không thì
* Dĩ Hạ Phan Thượng, Mong Cầu Nhận Được Sự Coi Trọng Của Tiền Hiền
Ở trước mặt tiền hiền, có ý khoe khoang tài năng, nói nhiều làm nhiều, cố gắng biểu hiện, nhưng ở sau lưng thì lại trái ngược lại. Biểu hiện giả dối, khiến tiền hiền không lấy công tâm quan sát, ngộ nhận có thể tạo được nhân tài, đặc biệt yêu quý, chiếu cố, bồi dưỡng, hình thành những chuyện tư tâm, cũng tạo nên lớp hậu học vì nhân tình mà tu trì.
Giữa các đồng tu, lúc ý kiến bất đồng, không cùng nhau khích lệ, lấy hòa làm trọng, trước mặt tiền hiền xúi giục kích động, tạo thành li gián, thêm dầu vào lửa, tạo thành tâm phân bì. Chỉ biết biểu hiện trước mặt thầy, không lấy công tâm làm việc, xoi mói từng chút một, la mắng phê phán. Không những không thể ẩn ác dương thiện, đem chuyện tình cảm tiết lộ ra, tạo nên sự cô lập, miệt thị, khiến cho không dám tiếp tục hướng thiện đạo, cuối cùng rời xa đạo trụy lạc, cũng có thể nói là cùng nhau diệt đi huệ tính của nhau. Một người trụy lạc là việc nhỏ, chúng sanh trụy lạc là việc lớn. Do đó có câu :" Làm bề trên thì không được xúc phạm bậc dưới, tại hạ bất viên thượng, giữ tâm chân chánh, bất cầu ư nhân tắc vô oán, trên không oán trời, dưới không trách người" mới gọi là chân tu
* Lôi Kéo Đạo Thân Vì Cho Rằng Dẫn Đạo Thân Tới Độ Nhiều Là Công, Độ Ít Là Lỗi
Đại Đạo vốn là chí công vô tư. Mọi người cùng là con của Lão Mẫu, đều là trò của lão sư Tế Công Hoạt Phật, hà tất cần phải phân bì? Cho rằng người khác là giả, còn mình là thật. Lôi kéo tới tổ mình tất cần coi trọng việc cầu đạo, tạo thành chỉ xem trọng có công, mà không xem trọng việc tu đạo, đạo quy hỗn hoạn.
Cần đi thay trời quảng bố phúc âm, độ hóa chúng sanh chưa cầu Đạo, khiến cho họ sớm có thể lên thuyền, bỏ ác hành thiện, mới là hành công liễu nguyện. Nhưng thành toàn là không phân giới hạn, cùng nhau hỗ trợ hợp tác, không thể miễn cưỡng lôi kéo.
Cần phải tự bản thân thật sự tu tâm, sau này tạo thành quả là thật. Do đó thiên mệnh vô hình, chân đạo vốn vô tướng. Có thể thật sự đắc, thật sự hành, thật sự liễu, tất cả đều thật, thì kim tuyến mới là thật. Trái lại, tuy kim tuyến là thật cũng là giả.
* Chấp Tướng Công Đức
Cho rằng có thể làm bao nhiêu Phật sự, độ bao nhiêu chúng sanh, khai thiết bao nhiêu phật đường, bố thí bao nhiêu tiền tài sức lực, lãnh đạo bao nhiêu hậu học,... mới là công to đức lớn, khởi tâm kiêu ngạo. Khổng Tử nói: "Như có tài cán như Châu Công mà kiêu ngạo thì cũng vô dụng". Chấp ở tài thí, chỉ lấy mục tiêu công quả là tiên thiên hoặc hậu thiên, là lớn hoặc nhỏ, mà không nói tới tâm từ bi, phát tâm
Do đó người tu đạo chỉ cho rằng có thể bố thí vào cửa Phật, chùa miếu mới là chân công đức, là phúc tiên thiên, mà cho rằng giúp nguy cứu khốn, cứu khổ cứu nạn là việc thiện phàm tục, là phúc hậu thiên. Hôm nay có thể thí xả ở cửa Phật đương nhiên là việc thiện cực lớn, nhưng nếu như có thể cùng thâm nhập tiếp xúc chúng sanh cứu khổ cứu nạn, thì sẽ càng khiến cho việc thiện được hoàn mỹ, vì vốn dĩ tất cả chúng sanh đều là một đồng bào, tâm trắc ẩn đều có, hà huống gì là người tu hành, càng phát ra tâm bồ tát từ bi, giúp người một tay, không những có thể độ qua cửa nạn, càng có thể mượn việc này kết thiện duyên, tạo tựu cảm hóa độ hóa lương cơ, chẳng phải vui sao? Hà tất cần phải mang tâm tham công vọng tưởng đi phân bì so sánh, hãy sớm đột phá mê cảnh. không những đời này có thể nhìn thấu phàm trần danh lợi mà tu, nhưng lại rơi vào chấp tướng công quả, không phải đáng tiếc sao
Tóm lại, hành công lập đức, là liễu nguyện, liễu tội nghiệp của chính mình mà thôi, chỉ cầu không có lỗi, không cầu có công, chớ vì việc thiện nhỏ mà không làm, chớ vì việc ác nhỏ mà lại làm, chư ác mạc tác chúng thiện phụng hành, lúc nào cũng cứu khổ làm phương tiện, chăm chỉ canh tác, chúng sanh không thoát khổ, ta cũng không thoát khổ, tùy thời, tùy nơi, tùy người mà giáo hóa, noi theo nước đem lại lợi ích cho vạn vật mà không tranh, học tinh thần của thánh nhân thành công mà như không, đây chính là chân công thực thiện là pháp vô vi, vô thượng pháp .
Quan Thánh Đại Thiên Tôn khai thị Người dân cần phải phòng dịch kỹ...
Yếu Chỉ Tu Hành của Đại Đạo nhằm mục đích Minh Thiện Phục Sơ hướng tới Thế Giới Đại Đồng
Kính Thiên Địa, lễ thần minh, ái quốc trung sự, đôn phẩm sùng lễ, hiếu phụ mẫu, trọng sư tôn, tín bằng hữu, hoà hương lân, cải ác hướng thiện. Giảng minh Ngũ luân Bát đức, xiển phát Ngũ giáo Thánh Nhân chi áo chỉ, Khác tuân tứ duy cương
thường chi cổ lễ, tẩy tâm địch lự, tá giả tu chân, khôi phục bổn tánh chi tự nhiên, khải phát lương tri lương năng chi chí thiện, kỷ lập lập nhân, kỷ đạt đạt nhân, vãn thế giới vi thanh bình, hoá nhân tâm vi lương thiện, kí Thế Giới Vi Đại Đồng.
Đại Đạo chi hành dã, thiên hạ vi công. Tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kì thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung. Tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng. Quan- quả- cô- độc- phế- tật giả giai hữu sở dưỡng.
Nam hữu phận, nữ hữu quy, hóa ố kỳ khí ư địa dã, bất tất tàng ư kỷ, lực ố kỳ bất xuất ư thân dã, bất tất vị kỷ. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế, Thị Vị Đại Đồng.